Khi Hà Nội còn một chút rét se se, có khi lai rai mấy buổi mưa phùn. Mùa xuân còn muốn lưu lại. Nhưng chen vào đó một ngày thoáng nóng bức đầu hè. Nắng sáng hơn, trời sáng hơn. Ra đường, bỗng reo lên một tiếng như thể lần đầu tiên phát hiện: Hà Nội, đã mùa hoa loa kèn….
Anh...
lúc nào đó Anh thấy Em đang đứng tựa người vào một hành lang lộng gió và gần như Em sắp rơi vào khoảng ko gian ấy... thì,
hãy nhẹ nhàng đến bên Em,
và,
giữ Em bằng một vòng tay quanh người Em... Anh nhé! .
Posted by Hội những người yêu cái Đẹp
22:41, under
Radio Online
|
0nhận xét
Bạn thân mến!
Nếu bạn yêu một người mà người đó không dành cho bạn thì bạn sẽ làm gì? Chia tay, từ bỏ hay lặng lẽ ở bên cạnh người đó…Blog Radio tuần này dành tặng những tâm hồn như thế với mong mỏi: Mong yêu thương lại về nơi trái tim những tâm hồn đã từng yêu thương như thế...
Lá thư trong tuần:
Nơi nào đó em cũng đang chênh vênh chọn lựa
Chúng ta đã yêu nhau nhưng cả hai chúng ta không thể làm người kia hạnh phúc....Tôi đã đã hỏi tại sao và tại sao lại như vậy cả ngàn lần, nhưng cuộc sống luôn là cuộc sống "Có quá nhiều câu hỏi và quá ít câu trả lời....."
Em có thể giấu tôi bất cứ chuyện gì nhưng làm sao em giấu được ánh mắt hoang hoải của chính bản thân mình...
Tôi thấy trong đó những hoang mang, sợ hãi, những đấu tranh, mỏi mệt... Tôi thấy cả những ước muốn thầm kín trong đó... Tôi không muốn lúc nào em cũng phải cố-gắng-để-cười.... Những lúc nhìn em hanh hao gắng gượng, tôi chỉ ước mong rằng em hãy ôm tôi mà khóc, để tôi lau đi nước mắt, lau đi những muối mặn làm lòng em tê tái... Nhưng em vẫn gượng cười và lòng tôi vẫn chẳng thể bình an... Tôi biết phải nói với em như thế nào đây...?!
Những khi em im lặng mà ánh nhìn không giấu nổi những buồn, những giận, tôi chỉ mong em cứ hắt vào mặt tôi những nỗi niềm em đang kìm nén... Tôi sẽ tổn thương nhưng nó sẽ lành chứ không làm tôi đau như cách em im lặng chịu đựng...
Những khi em cố gắng cho tôi thấy rằng em không phải là một người tốt... Tôi chỉ muốn biến khỏi cuộc đời này để em cứ là em - một người như tôi từng biết... Nếu em không thể nắm tay tôi thêm nữa, sao không buông ra rồi chỉ cho tôi thấy con đường của em... Tôi sẽ chúc em may mắn trên con đường em chọn với một hình ảnh đẹp của em trong lòng mình... đâu cần em phải chứng minh cho điều ngược lại những gì tôi đã thấy...
Để những khi tôi ngồi đây tê tái, biết em ở một nơi nào đó cũng đang chênh vênh chọn lựa... Tất nhiên, tôi muốn mình thuộc về chọn lựa đó....Nhưng tôi có thể chấp nhận rằng em có quyền chọn một lựa chọn khác với những gì tôi mong muốn....Miễn là em hạnh phúc thì tôi cũng sẽ được ủi an....
Tôi biết em không muốn làm tôi đau, tôi biết em không muốn làm tôi tổn thương....Nhưng tôi sẽ chịu đựng được, tôi sẽ đứng dậy được nếu em tìm được những gì em thực sự cần, dẫu đó không phải là tôi... Em đừng quay lại nữa, cứ thanh thản bước đi, đến với hạnh phúc của mình....Rồi tôi cũng sẽ tìm được bình an lòng mình thôi... Vì tôi, vì em....Tôi thành tâm chúc em hạnh phúc...
...
Đây là entry tôi viết giùm một người bạn....Một tình yêu không thành....Viết xong bất giác tôi hỏi lòng mình....có lẽ nào tình yêu của tôi cũng đã ra đi như vậy...?! Những yêu thương đã bỏ tôi đi mãi chẳng về, nhưng tôi đã thấm thía lắm bài học này....Khi yêu, người ta cần lắm những sẻ chia bạn ạ...Dù lớn, dù nhỏ, dù vui, dù buồn...
Gửi từ email Tiny
Mong yêu thương lại về nơi trái tim em
(Có những tình yêu lặng thầm không được đáp lại nhưng người mang tình yêu ấy trong trái tim vẫn cứ âm thầm ở bên, bước đi cùng người mình thầm yêu,
Thân tặng bạn của tôi, H.T.Thành.
"Em à, anh luôn tin vào sự tình cờ cho đến khi anh gặp em. Nhưng giờ anh biết mọi sự việc xảy ra, mọi cuộc gặp gỡ trên thế giới này đều có mối liên hệ mật thiết với nhau và đều do sự sắp đặt của số phận. Em chính là số phận của anh. Những người biết anh và em, phần đông họ bảo anh dại, phần nhỏ hơn họ thương hại anh, phần ít ỏi còn lại hiểu chuyện của chúng mình, họ chỉ biết lắc đầu thông cảm. Nhưng tất cả những người đó đều hỏi anh một câu hỏi: ‘’Điều gì giúp anh ở bên cạnh em suốt chừng ấy thời gian?’’ Em có biết không em yêu? Để anh nói cho em và mọi người biết nhé. Đơn giản lắm. Bởi vì: Anh yêu em”
Hạ đi vào một ngày đầu thu, khi hoa sữa chưa kịp toả hương nồng nàn, nhưng những ngọn gió hanh hao thổn thức kiếm tìm nhau trên mái ngói đêm cũng đủ cho một bàn tay khao khát tìm kiếm một bàn tay.
Hạ đi như mùa đi...
Hạ bảo: " Em cần phải đi để giải thoát cho cả hai chúng ta. Em không thể ích kỷ chỉ giữ anh cho riêng mình. Anh cần và xứng đáng có được một cô gái yêu anh và thuộc về anh. Còn em, em rất thương yêu anh nhưng không phải là thứ tình yêu mà anh cần. "
Làm sao mà Hạ biết hắn cần gì chứ? Hắn chỉ cần được ở bên Hạ, nghe tiếng Hạ nói, dù là nói về những người đàn ông đã làm Hạ đau khổ, và nhìn thấy Hạ, kể cả khi Hạ khóc vì người đàn ông đó. Hắn chỉ cần đi bên cạnh cuộc đời Hạ và cho Hạ mượn bờ vai để giấu đi những nỗi buồn, như hắn vẫn làm suốt bảy năm qua.
... Bảy năm trước ...
Ngày ấy, Hạ mới chỉ là một cô sinh viên năm thứ hai nhí nhảnh, nghịch ngợm và đáng yêu. Còn hắn ra trường và mới được vào làm chính thức tại một công ty lớn của Mỹ tại Việt Nam. Một lần đến nhà thằng bạn để dạy kèm tiếng Anh cho em gái nó, hắn đã tình cờ gặp Hạ tại đó. Ngay từ giây phút đó, hắn biết cuộc đời hắn đã thuộc về Hạ. Đôi mắt đen tròn, hàng mi dài rũ mềm rủ bóng xuống gò má bầu bĩnh, miệng cười nũng nịu đi vào giấc ngủ của hắn, hàng đêm, ám ảnh, mộng mị.
Hắn và Hạ nhanh chóng thân thiết với nhau, lúc nào cũng ríu rít như một cặp trời sinh. Những lúc gặp nhau, Hạ bô lô ba la kể cho hắn nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, những chuyện không đầu không cuối. Bởi vì, chưa kể hết chuyện này, cô đã kể vắt sang chuyện khác. Hắn là người kín đáo, không thích nói nhiều, ấy vậy mà hắn đủ kiên nhẫn để nghe Hạ nói chuyện, đủ kiên nhẫn để theo Hạ đi la cà chợ đêm, đi lòng vòng phố cổ để Hạ chọn mua mấy món đồ lặt vặt của con gái như: vòng tay, vòng cổ, thắt lưng, cặp tóc.... Đôi lúc, hắn thấy mình như thằng ngố, nhưng hắn vui, hắn hạnh phúc vì được ở bên Hạ.
Hắn hữu tình, còn Hạ lại vô tình.
Một ngày như bao ngày, nhưng Hạ lại không giống mọi ngày. Hạ hẹn hắn đến quán cafe quen thuộc. Hắn đến, Hạ ở đó, dáng ngồi tư lự bên ô cửa sổ vấn vít một bụi tầm xuân. Hắn bước đến trước mặt mà Hạ chẳng hay biết, đến khi hắn vỗ vai, Hạ mới giật mình ngẩng lên. Nhìn vào mắt Hạ, hắn biết vừa có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt Hạ như buổi chiều mùa thu, nó xa vắng và buồn mênh mang. Hắn định trêu Hạ nhưng thấy thế, hắn lặng im ngồi xuống ghế. Có lẽ đến cả một thế kỷ trôi qua, Hạ bỗng đột ngột hỏi hắn:
- Anh à, anh yêu ai bao giờ chưa? Khi yêu người ta thế nào hả anh?
Tim hắn khẽ thót một cái, “Có lẽ nào Hạ....". Mặc dù đã cố trấn tĩnh nhưng giọng hắn vẫn lạc đi:
- Em hỏi vậy là sao? Em... yêu ai rồi sao?
- Ah… không. Em hỏi vậy thôi.
- Uhm... nói anh nghe xem nào. Đừng nói là em yêu anh đó nhé.
Hắn nháy mắt, nửa đùa nửa thật và nín thở hy vọng.... Hy vọng người đó sẽ là hắn. Câu nói của hắn đã giúp Hạ qua khỏi sự ngại ngùng. Hạ ngượng nghịu:
- Không, anh là anh trai em mà. Ah....Anh này... có một cậu bạn ở lớp bên cạnh, hình như... cậu ấy thích em thì phải...
Tai hắn ù đi, hắn không nghe thấy Hạ nói những gì về cậu bạn đó nữa. Chỉ đến khi Hạ ngồi im lặng, tay di di những vệt nước loang ra nơi đáy cốc nước trên bàn, hắn mới tỉnh mộng. Hắn cay đắng nghĩ: ”Lẽ nào Hạ chỉ coi hắn là anh trai thôi sao? Chẳng lẽ Hạ không nhận thấy hắn đối xử với Hạ đặc biệt hơn so với tất cả những cô gái khác hay sao? Chẳng lẽ hắn mất Hạ thật rồi sao?”. Thôi thì đành đóng nốt vai ông anh tốt bụng vậy! Hắn cố nở một nụ cười tươi nhất mà hắn có thể, nhưng hắn chắc nếu có tấm gương, nụ cười của hắn trông sẽ rất khó coi:
- Anh chúc mừng em. Vậy là từ nay ông anh này không còn phải tháp tùng cô nương đi lang thang nữa rồi nhé.
- Chưa chi anh đã định bỏ em đó hả? Hay anh cũng đã có cô nào rồi?
- Àh… Ừ… Anh cũng có một vài cô rồi, không lẽ anh của em đẹp trai thế này mà không có cô nào sao?
…
Khác với mọi lần, hắn không đưa Hạ về. Hắn viện cớ bận việc rồi phóng xe như chạy trốn vào dòng người tấp nập trên đường.
Trời lạ đang xanh ngắt vậy mà mưa được ngay. Mưa như trút. Mưa xối vào mắt hắn cay xè. Ừ, mưa hôm nay to quá. Mắt hắn nóng rát và nhoè nhoẹt nước. Chắc chắn là tại mưa rồi. Cớ gì hắn phải khóc cơ chứ? Mà làm thằng đàn ông sao phải nhỏ lệ vì một chuyện nhỏ như vậy. Hắn khẽ nhếch môi cười, một vài người đi ngược chiều ngạc nhiên nhìn hắn - một gã thanh niên đầu trần phóng như điên trong mưa, trên môi nhệch nhạc một nét quái gở. Mưa thế này ăn thua gì. Ước gì mưa cuốn trôi đi cái vật đang đè nặng đến ngạt thở lên trái tim hắn lúc này đây.
Những ngày sau đó, Hạ ít gặp hắn. Hình như cô đi chơi với cậu bạn đó. Thảng hoặc cô có gọi hắn, hắn đều thoái thác bận việc hay đi chơi với bạn gái để từ chối. Nhưng cô không biết rằng trái tim hắn vẫn đau đáu dõi theo từng bước chân cô, sợ một ngày nào đó, một người nào đó làm cô đau….
Tình yêu đầu đời bao giờ cũng lãng mạn và mong manh. Môt ngày nọ, sau bao ngày, Hạ gọi điện cho hắn, giọng cô nghẹn ngào đầy nước mắt. Thế là như chưa hề có những ngày đắm chìm trong đau khổ, hắn lại lao đến cái quán nhỏ quen thuộc mà hắn và Hạ hay ngồi trước đây. Hạ của hắn đây rồi! Đôi mắt cô đỏ hoe và ầng ậng nước, khuôn mặt đau đớn, tủi hờn, hai bàn tay cứ vặn xoắn vào nhau như cố kìm nén một điều gì đó. Chỉ vừa kịp nhìn thấy hắn, Hạ đã oà khóc. Hắn lúng túng nhìn quanh, mấy bàn ngồi gần đó đang tò mò nhìn Hạ và hắn. Hắn vội ngồi xuống cạnh Hạ và nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy của cô trong tay hắn:
- Nào, nào, có chuyện gì kể anh nghe nào.
- Bọn em chia tay nhau rồi anh à!
Hắn khẽ trút một hơi thở dài ra khỏi lồng ngực. Không biết có tàn nhẫn quá hay không, nhưng giây phút ấy hắn thực sự thấy trái tim mình khe khẽ reo vui. Rồi dường như cảm thấy hối hận, hắn rút chiếc khăn khẽ thấm nước mắt ướt nhoà trên khuôn mặt thân yêu của Hạ và dịu dàng nói:
- Được rồi cô bé, có anh đây rồi. Em cứ khóc đi cho nhẹ lòng.
Hạ gục đầu vào vai hắn nức nở, nước mắt cô thấm vào da thịt hắn ấm nóng. Và hắn thầm ước thời gian ngưng đọng tại nơi đây, chính thời khắc này, mãi mãi…..
Thời gian không dừng lại nhưng thời gian như dòng sông cuốn trôi đi những vui buồn của đời người. Nhất là đối với một người còn đang ở độ tuổi mới chập chững bước vào đời với bao đam mê, bao ước vọng chờ được trải nghiệm, chờ được khám phá. Hạ rồi cũng quên đi mối tình đầu dang dở của mình, dù đôi lúc, nó vẫn cựa mình nhức buốt. Cô túi bụi với những ngày lo thi cử, làm luận án tốt nghiệp, rồi lưu luyến chia tay người đi kẻ ở trong ngày ra trường và những ngày đôn đáo đi xin việc….Tất cả đã giúp Hạ lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống. Và tất nhiên, bên Hạ luôn có hắn.
Hạ đi làm. Cô chững chạc hơn, tự tin hơn và quyến rũ hơn. Cô bước đầu có những thành công trong sự nghệp và….. ít tâm sự với hắn hơn, dù hai người vẫn hay gặp gỡ nhau. Mỗi khi đi chơi với nhau, Hạ chỉ kể chuyện cơ quan, chuyện gia đình, bạn bè hay chuyện phiếm. Nhưng hắn nghe phong thanh, hình như Hạ đang yêu một người. Một anh chàng kém tuổi Hạ và mới về công ty Hạ làm.
Một lần nữa, Hạ lại rời xa hắn để đến với những yêu thương của mình. Hạ sâu lắng hơn và say đắm hơn trong tình yêu này. Tuy Hạ không kể nhiều nhưng nhìn ánh mắt nồng nàn, nét mặt rạng ngời hạnh phúc của Hạ mỗi khi nói về người Hạ yêu, hắn biết Hạ đang chìm ngập trong niềm hoan ca của ái tình. Hạ yêu như một người dốc cạn vốn liếng vào một chuyến đi buôn. Hạ tự tin và hy vọng sẽ nhận về xứng đáng những gì Hạ hiến dâng. Nhưng một lần nữa, thần Eros, chú bé con với đôi cánh thiên thần và cây cung bằng vàng đã lại bắn nhầm mũi tên tình yêu. Hạ mất sạch cả vốn lẫn lãi. Hạ trắng tay!
Lần này, Hạ không khóc như lần trước mà gầy rộc đi, đôi mắt đen tròn giờ ngơ ngác, thâm quầng, đôi môi mọng đỏ, ướt mềm giờ nhợt nhạt. Hạ như trờ thành một con người khác hẳn, cô trở nên lạnh lùng, sống khép mình và đôi lúc trở nên tàn nhẫn với mình và với hắn. Cô tự làm đau chính mình và vô tình làm đau cả hắn. Hắn đau đớn và xót xa nhưng vẫn nhẫn nại bên Hạ, cho Hạ mượn bờ vai mỗi khi Hạ cần, như ngày xưa…. Hạnh phúc đâu phải luôn là những ngọt ngào và vui sướng. Đôi khi ngay trong đau khổ, người ta lại tìm thấy hạnh phúc. Hay nói một cách khác, khi người ta thực sự yêu ai đó, người ta luôn nghĩ đến người đó trước khi nghĩ đến mình. Mặc tình những nỗi đau do Hạ vô tình gây ra cho hắn, hắn vẫn luôn có mặt bên Hạ khi cô cần. Trái tim hắn tan nát khi thấy Hạ bị cuộc đời đánh gục, nhưng hắn lại thấy hạnh phúc vì giờ đây Hạ lại thuộc về hắn, không bị ai tranh giành hay cướp mất. Có lẽ bản chất của tình yêu là ích kỷ chăng?
Nhưng một lần nữa hắn lại nhầm. Hắn là một chuyên viên giỏi và sắc sảo, nhạy bén trong công việc nhưng lại là một kẻ ngu ngơ, khờ khạo và cả tin trong tình yêu với Hạ. Thời gian rồi cũng làm tốt phận sự của nó là mỗi ngày góp nhặt một chút những niềm vui - nỗi buồn, đau khổ - hạnh phúc, đắm say - phôi pha, nồng nàn - nhạt phai, chung thuỷ - bội bạc, chân thành – dối gian….rồi đem đóng gói tất cả vào một chiếc hộp lấp lánh và dán vào đó một cái nhãn mang tên “kỷ niệm”. Để rồi thỉnh thoảng, người ta lại đem nó ra để ngắm nghía, tiếc nuối.
Má Hạ lại ửng hồng nhưng đã bớt thắm, nụ cười lại nở trên môi Hạ nhưng đã bớt tươi, đôi mắt Hạ đã tinh anh trở lại nhưng sao mỗi lần nhìn vào nó, hắn thấy đau nhói như ai vừa chích nhẹ một mũi dao vào tim hắn, nó trống hoang như cánh đồng chiều vừa gặt xong, chỉ còn trơ lại gốc rạ. Và… Hạ lại có những ngày lang thang cùng hắn, nhưng những ý nghĩ của Hạ không còn ở bên hắn nữa, nó lang bạt ở tận bến bờ ký ức xa xôi nào rồi. Nhiều lúc cô ngồi bên hắn mà tâm hồn cô phiêu diêu về một miền nhớ thương xa ngái, đôi mắt buồn mênh mang như chiều tím hoàng hôn. Những lúc như thế, hắn chỉ muốn tát cho Hạ một cái thật đau để cô tỉnh lại, hắn chỉ muốn hét lên thật to rằng: “Sao em cứ mãi đi tìm hạnh phúc ở đâu mà không biết rằng anh sẵn sàng dâng hiến cho em vô điều kiện?” - Thà rằng cô cứ khóc đi như ngày xưa, hắn lại thấy nhẹ lòng hơn.
Vậy đấy, tình yêu như một trò chơi cút bắt, ta càng đuổi theo nó, nó càng chạy xa ta. Hạnh phúc như một tấm chăn hẹp, không đủ che cho tất cả mọi người, người này ấm thì kẻ khác phải chịu lạnh. Hay đôi khi, hạnh phúc của người này lại là nỗi đau của kẻ khác. Những người sợ làm tổn thương người khác lại bị chính những người mình thương yêu nhất làm thương tổn. Rất nhiều lúc, hắn muốn buông tay, muốn đắm chìm trong ly rượu sóng sánh và tiếng nhạc nhạt nhoà hay lặn sâu vào ly café đặc sánh, đắng nghét, tối sâu như đêm. Rất nhiều lần hắn muốn làm ngọn gió đi hoang, bôi xoá nỗi đau tình này bằng những cuộc tình khác, vội vã có, toan tính có, đam mê có, nhạt nhẽo có….nhưng chúng không giống những gì hắn giành cho Hạ và không phải những gì hắn muốn có ở Hạ. Tình yêu hắn giành cho Hạ là một tình yêu thuần khiết và duy nhất.
Cho đến một ngày, ngày gió rỗi, dường như những con chim cũng muốn náu mình trong tổ để tìm hơi ấm của nhau, Hạ bảo hắn Hạ sẽ đi. Hạ nói Hạ sẽ chuyển vào làm ở chi nhánh của công ty ở Nha Trang. Im lặng một lát, rồi với giọng bình thản như đã biết trước điều này sẽ xảy ra. Có lẽ khi đã ở tận cùng của nỗi đau, cảm xúc con người ta trở nên chai lỳ chăng?
Khi ta gặp một người thực sự có ý nghĩa đối với ta nhưng ta biết người đó sinh ra không phải giành cho ta thì cách tốt nhất là để họ ra đi đúng không em?
Thôi thì em cứ đi đi nhé. Biết đâu ở nơi xa ấy, em lại tìm thấy hạnh phúc của mình. Mong sao sóng gió đừng đi qua cuộc đời em nữa và yêu thương lại tìm về nơi trái tim em, gọi bình yên về cho nắng thắp trên vai em. Còn hắn sẽ gom góp những kỷ niệm ngọt đắng để mỗi đêm về tự khắc lên da thịt mình những vết dấu yêu thương.
Ngày mai gió nổi rồi, hắn sẽ phải đi tiếp con đường của hắn, con đường từ nay vắng bóng em. Chẳng biết ngọn gió này có thổi đến tận nơi em đang ở không nhỉ? Nhờ gió nhắn với em rằng hắn vẫn luôn nhớ tới em!
Gửi từ Facebook Phan Nguyên : “Viết là một phần cuộc sống của tôi. Viết bằng cả trái tim và những giác quan của một người đàn bà nông nồi, nhẹ dạ…”
Posted by Hội những người yêu cái Đẹp
22:17, under
Radio Online
|
0nhận xét
Lá thư trong tuần
Bạn thân mến! Bạn đang đi trong những ngày cuối cùng của tháng 4. Thoảng trong gió như hát khúc ca về những ngày tháng 4 nhẹ dịu mà ngọt ngào.
Ai trong chúng ta cũng đều mong sau mỗi nỗi đau vết thương sẽ nhanh chóng tan biến và mỗi người lại có cách khác nhau để vượt qua nỗi đau ấy. Xin bạn đừng sợ mất mát đau khổ, xin bạn đừng trốn chạy những nỗi đau và yêu thương tự đáy trái tim mình bởi trốn chạy không bao giờ là cách chữa lành vết thương.
Mời bạn đến với Blog Radio tuần này với lá thư trong tuần: “Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!”
Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình yêu, em nhé!
Viết cho em và cho những người trẻ như em.
Em yêu quý của chị!
Sẽ không nói về công việc, việc học tập nhưng chị muốn chia sẻ với em về tình yêu và cuộc sống. Và cũng sẽ không nói về hạnh phúc trong tình yêu, chị sẽ nói về sự đổ vỡ. Phải chăng con người ta, sinh ra và sống ở đời hầu như ai cũng sợ mất mát, sợ đổ vỡ và thường thì phải mất một thời gian khá lâu để có thể vượt qua.
Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng vì còn nhiều nỗi lo. Ai đó đã từng nói, sống mà có cái để lo, đó đã là một hạnh phúc rồi! Em của chị có tin và có cùng suy nghĩ như vậy không? Bản thân mình, chị tin vào điều này trong một chừng mực tương đối thôi, vì không những có cái để lo mà còn phải biết cách lo như thế nào nữa. Lo thế nào để mình vừa cảm thấy thoải mái, không xem đó là một gánh nặng mà sự vật, sự việc được mình lo cũng phải cảm thấy dễ chịu và không bị áp lực em à!
Ảnh minh họa: 1pincel3d
Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình cảm. Không mất mát, không đổ vỡ, “không trọn vẹn” thì làm sao em biết được tình cảm và con người ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em và cuộc sống của em. Không khuyến khích sự đổ vỡ ấy, vì đôi khi đổ vỡ làm con người ta tan tác lắm. Chỉ vỡ khi cần thiết thôi. Nhưng trong tình cảm không ai biết chính xác lúc nào thì nên và khi nào thì cần thiết để vỡ, phải không em? Sự đổ vỡ thường bắt đầu từ sự “lỗi nhịp” của hai con tim. Mà người ta thì hay quy tất cả về hai từ: không hợp. Và rồi cái ta nhìn thấy được là nỗi đau, là nước mắt, là sự dằn vặt, trách móc, là day dứt, là một trong hai sẽ cảm giác mình là người có lỗi. Tất cả những điều đó, cứ thế vô hình chung lại đẩy hai con người, hai tâm hồn, hai nửa quả tim, vốn đã từng gắn bó và thương yêu nhau nhiều lại thành ra xa cách. Và có phải là sẽ không có sự xa cách nào đau đớn hơn là khi phải xa người mà mình yêu dấu. Yêu dấu đến từng hơi thở, nhịp tim, yêu đến từng tế bào sống trong cơ thể. Không phải là chị đang cường điệu hóa lên sự yêu thương ấy, nhưng với những ai đã yêu và yêu thật chân thành, say đắm, sẽ hiểu thấu được cảm giác này.
Vỡ rồi, mất mát, xa cách nhau rồi vậy có nên cố gắng níu kéo, hàn gắn không? Câu trả lời là của em, người trẻ ạ! Phải tỉnh táo và sáng suốt trong mọi chuyện. Nghe thì dễ phải không em, nhưng làm được thì khó lắm! Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Hãy trang bị cho mình một quả tim ấm nồng và một cái đầu lạnh vừa đủ khi bước chân vào khu vườn có tên gọi “Vườn yêu” em nhé! Và… cũng phải cố gắng giữ được điều nay ngay cả khi không còn bên nhau nữa. Để làm gì người trẻ biết không? Để vẫn đủ tỉnh táo mà không thù hận, không oán người, trách mình, không làm khổ mình, khổ người, và cũng để chọn cho mình một cách khác mà bày tỏ và thể hiện sự yêu thương ấy. Nếu không thể là nồng nhiệt và cháy bỏng như thời còn bên nhau, thì ít ra cũng giữ chữ tình giữa những người đã có Duyên gặp gỡ nhau trong cuộc đời này.
Và sau sự đổ vỡ, mất mát ấy, nếu không hàn gắn được thì em của chị phải vững vàng lên nhé! Phải tự tin đưa tay ra để nắm lấy cơ hội mở một cánh cửa mới. Phải tự tin để mua “bông, băng và gạt” mà làm sạch, chữa lành cho vết thương đang còn há miệng, đau rát trong em, hay nếu đã là một vết thương lâu ngày, lên một lớp da mới rồi nhưng còn xấu xí, chưa được xinh đẹp vì còn dấu sẹo, thì em phải làm sao đấy để mà điểm tô cho nó. Em nên, cần và phải tin là nếu mình sống tốt, có một nhân sinh quan tích cực, luôn yêu thương và chia sẻ thì chắc chắn là cuộc đời này không “bạc” với mình đâu. Tuổi trẻ là một chặng đường quan trọng và góp phần hình thành nên rất nhiều những điều khác trong cuộc sống của em về sau. Và yêu thương là một phần không thể thiếu, là một phần tất yếu của tuổi trẻ. Tuổi trẻ mà không yêu, không nồng nhiệt với tình yêu thì phải chăng là ta đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời, cái thú vị của cảm giác đó sao. Hãy để trái tim được rung lên, được đập rộn ràng, được khắc khoải, được nhớ nhung, được say đắm cũng như là được cựa mình để nhức nhối, để đau, để còn biết là: Mình đang sống, đang trải nghiệm và đang dần hoàn thiện mình.
Hôm nay, chị không nói với em về công việc, học tập về những hoài bão của tuổi trẻ. Vì chị tin, những người trẻ như em luôn cháy hết mình hoặc đang hoạch định cho mình những “kế hoạch”. Nhưng tình yêu, muôn thuở vẫn là một tình cảm, là một điều thiêng liêng và có khả năng chi phối, ảnh hưởng tới tâm thế, tình cảm và suy nghĩ của những người trẻ rất nhiều. Bên em còn gia đình, còn những người thân, bạn bè và những mối quan hệ khác. Phải dung hòa em nhé! Người yêu mình, người mình yêu, là một, là duy nhất. Tình yêu thương mình dành cho người đó và ngược lại cũng là một, là duy nhất nhưng hãy mở rộng cách nghĩ đó với những mối dây thân tình khác. Tất cả, với một đối tượng cũng chỉ có một và duy nhất mà thôi.
Hãy yêu thương bằng một trái tim thật chân thành, đau những nỗi đau rất thật, đủ rộng lượng, bao dung để mở lòng và tha thứ, như thế em sẽ thấy mình trưởng thành và khôn lớn hơn mỗi ngày trong phạm trù có tên gọi “yêu thương”.
Tản mạn một chút, trong một sớm tinh tươm, có nắng nhẹ và có một đôi điều muốn chia sẻ cùng em – người trẻ của chị ạ!
8h 43’ – TpHCM
• Gửi từ email Hoài Bão – hoai_bao868@
Ảnh minh họa: c_inderella
• Ngọt ngào Nâu
1. Đêm. Cho nỗi buồn rớt xuống vực sâu. Tôi đang nhớ Liên cồn cào, tôi play duy nhất bài Song from a secret garden, bởi đơn giản, đó là bài mà Liên hay nghe, nó gợi cho tôi một ít cảm giác Liên vẫn còn đâu đó quanh đây. Dẫu cho lòng tôi còn đau khổ đến mấy thì tôi vẫn không phủ nhận được một điều rằng tôi vẫn còn dành cho Liên rất nhiều tình cảm, nhiều, nhiều vô cùng. Ngày đó, tôi đã không đủ vị tha và dũng cảm để kéo Liên lại, xét cho cùng, nếu đó là sự lựa chọn của Liên thì chắc hẳn người đó xứng đáng.
Năm năm trước. Tôi và Liên từng là một đôi bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi học cùng từ cấp ba, nhà cách nhau một con đường, tôi thường đi qua con đường ấy chở Liên đến trường. Tình bạn trong sáng ấy đã lớn dần thành tình yêu khi chúng tôi học năm ba đại học. Sau này, chiếc xe đạp hồi cấp ba đã được thay thế bằng chiếc xe có gắn máy chạy bằng xăng. Liên trong sáng và dịu dàng,nàng thường cười khúc khích khi ngồi sau xe tôi. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc đó không nhiều. Khi chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi và Liên đã chọn hai ngả đường khác nhau, và cho đến mãi bây giờ, tôi cũng không dám chắc tôi đã chọn sai hay đúng. Sau nửa năm ra trường, Liên chia tay tôi và kết hôn với sếp mình. Tôi như kẻ mất hồn, tôi biến thành một kẻ mất hết niềm tin vào tình yêu và cuộc sống.
2.Sau một năm không còn là chính mình, tôi đã dần trở lại, tôi đã chín chắn hơn rất nhiều. Hôm đó, của một năm về trước, Liên mãi mãi không còn là của tôi. Nhớ những kỉ niệm cũ, lòng tôi lại bồi hồi da diết. Chưa đến 5h chiều, tôi quyết định thu dọn đồ đạc và rời văn phòng sớm, bỏ hết mấy cái dự án dở dang, tôi khoác ba lô đi lang thang dọc bãi nổi sông Hồng, nơi ngày xưa tôi hay đưa Liên đến. Hai đứa thường tháo giày đi chân trần để cho những dấu chân in hằn trên cát. Liên thích những điều lãng mạn nên máu lãng tử cũng ngấm vào trong tôi. Tôi lôi mấy lon bia ra và ngồi xuống nhâm nhi.
- Này chú, chú có thể không ngồi ở đây được không? Một giọng nói cất lên.
- Đây là đất của nhà cháu à?
Tôi đáp lại bằng giọng ngang phè của một kẻ ngà ngà say.
- Tất nhiên là không, nhưng chú đang làm ảnh hưởng đến bức tranh của cháu đấy ! Mà cháu là người ở đây trước !
Giọng nói lại cất lên, một gương mặt non choẹt nhìn tôi đầy thách thức. Hình như nó vừa gọi tôi là “chú”. Tôi đâu có quá già, mới chỉ hai ngày chưa cạo râu thôi.
-Vậy à? Vậy “chú” đi vậy. Nhưng mà này cháu, chú mới có hai nhăm tuổi thôi đấy!
Đó là lần đầu tiên, tôi và con nhóc gặp nhau.
Một khoảng thời gian sau, tôi đến Nâu và gặp lại con nhóc lần trước. Nâu là một quán café gần đối diện công ty tôi đang làm bây giờ. Tôi chọn Nâu bởi vẻ mộc mạc trầm buồn, và bởi ở Nâu hay phát những bản nhạc tôi ưa thích. Tôi không nhận ra nhóc, nhưng nó là người bắt chuyện với tôi trước.
-Xin chào, ông chú say rượu hôm nay muốn uống gì ?
-Ơ…sao cô lại gọi tôi vậy?
-Vậy, chắc chú không phải người phá hỏng khung cảnh bức tranh của cháu hôm trước đâu nhỉ ?
Con nhóc cười tươi để lộ chiếc răng khểnh bên phải trông thật duyên.
-Àh, tôi nhớ rồi, hóa ra là cô bé. Tôi cười đáp lại.
Giữa khoảng trống lờ mờ, tranh tối tranh sáng của quán café, tôi gọi cho mình một đen đá, con nhóc phục vụ bưng ra cho tôi một vài chiếc cookies, tôi nhíu mày không hiểu, nó mỉm cười :
-Cho lần gặp lại thứ hai.
-Cảm ơn, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.
-Thử một chiếc đi chú, công thức mới nhất của cháu đấy !
Con nhóc quay lưng đi và tôi thì nhún vai. Cũng được, nhưng chưa thể nói là ngon.
Ảnh minh họa: helinille-d2zrzyd
3. Tôi đến Nâu đều đặn mỗi tuần. Ba tháng nữa trôi qua, lần nào tôi cũng gọi cho mình một ly đen đá, nên cứ thành lệ, con nhóc bưng cho tôi mà không hỏi tôi nữa. Đôi lúc nó nán lại nói với tôi một vài câu bâng quơ, rồi lại chạy biến đi. Thường thì tôi im lặng còn nó huyên thuyên. Tôi có thói quen hay mang theo một quyển sách đến quán, khi thì tôi ngắm phố phường từ trên cao. Lại một ngày Hà Nội rét , ngồi trong Nâu nhâm nhi gần xong tách café, bất chợt nhìn xuống dưới đường, tôi như nhìn thấy bóng ai đó đi ngang. Đúng là Liên, tôi tính tiền café mà không kịp chờ lấy tiền thừa, tôi chạy như bay xuống đường và đuổi theo bóng hình ấy. Gần hai năm không gặp lại Liên, nhưng tôi có thể khẳng định không nhầm được, bởi trong tim tôi lúc nào cũng có bóng hình ấy. Tôi đuổi theo Liên sang bên kia đường, vào trung tâm thương mại. Cũng vừa hay, tôi nhìn thấy một bóng dáng khác đi bên cạnh, họ cùng nhau bước vào chiếc taxi, mất hút trong chiều mưa Hà Nội âm u ẩm ướt.
Tôi chán nản và buồn bã, bước chân vô định kéo tôi lên khu thương mại. Bỗng một ai đó phía sau giật áo tôi lại.
-Tiền thừa của chú !
Ơ, tôi ngoảnh đầu lại, thì ra là cô nhóc. Cô vừa nói vừa thở hổn hển, dường như cô đã chạy đuổi theo tôi, chỉ để đưa nắm tiền thừa chưa đến 50k. Thấy cô bé thở dốc, trong tôi chợt xuất hiện một cảm giác áy náy, tôi mua cho cô một lon coke.
-Chú vừa chạy theo ai đó đúng không?
Tôi nhìn con bé với ánh mắt dò xét, hình như nó đang quan tâm thái quá đến cuộc sống riêng tư của người khác thì phải.
Nó cười hì lảng chuyện khác.
-Nếu chú không nói thì thôi, nhưng không phải ai cháu cũng vậy đâu, cháu chỉ quan tâm đến người cháu thích thôi.
Ngụm nước trong miệng tôi bỗng dưng suýt phụt ra ngoài, trẻ con bây giờ ghê gớm thật, ngày xưa, ở cái tuổi nó, thế hệ bọn tôi đâu có ăn nói mạnh dạn như vậy. Tôi và nó. Đúng là một phát ngôn gây sốc. Tôi vẫn im lặng và mỉm cười.
4.Một ngày đến Nâu, tôi không thấy con nhóc đâu cả. Bình thường, nó đã mang cho tôi một tách đen đá và vài cái bánh cookies do nó tự làm. Quán vẫn vậy, đường phố vẫn vậy, nhưng hình như không có nó thì không gian hơi khác.
Chầu café một mình tiếp theo của tôi không phải đen đá như thường lệ mà là một capuchino thơm mùi kem sữa. Tôi ngạc nhiên nhìn nó như một kẻ từ ngoài hành tinh vừa rớt xuống trước mặt. Nó cũng lặng im ngồi xuống đối diện tôi, không phải cái mép dảo hoạt như những lần trước. Nó chìa ra trước mặt tôi một tấm hình, tấm hình tôi làm rơi từ quyển If you are here của mình.
-Bây giờ à? Như nhóc thấy đó, chú tuần nào chú cũng đi café một mình . Tôi cười
-Vì sao ?
-Vì chú không có ai yêu ! Tôi lại cười.
-Vậy, cháu được không ?
-Cháu à ? Ngụm capuchino trong miệng tôi lần thứ hai suýt bị ra ngoài trước mặt nó.
-Cháu nói nghiêm túc đấy, cháu thích chú từ lần đầu gặp chú cơ !
Tôi sốc. Hóa ra tôi bị cho vào tầm ngắm từ cái lần tôi ngật ngưỡng nơi bãi Giữa.
-Nhưng…
-Cho cháu cơ hội đi ! Cháu sẽ không làm phiền đến chú nhiều đâu !
Tôi không trả lời con bé. Nó hỏi mượn điện thoại của tôi, nó hí hoáy lưu số của nó lại và cười toe toét.
-Chú im lặng nghĩa là chú đồng ý !
Từ đó, tôi có người yêu, một cô người yêu khá dễ chịu, luôn biết khi nào tôi cần yên tĩnh để không làm phiền. Thực sự , tôi cũng phần nhiều bị thu hút bởi tính cách của cô nhóc, vừa tinh tế nhẹ nhàng nhưng cũng rất đỗi tinh nghịch đáng yêu. Chúng tôi sẽ cứ như thế, nếu như không có một ngày. Trời Hà Nội lại âm u, mưa lại giăng kín lối về. Liên xuất hiện trước mắt tôi với gương mặt nhòe nước. Tối đó, tôi có hẹn với con nhóc, tôi đã không nghe điện thoại, cũng quên mất rằng nó đang đợi tôi.
Ảnh minh họa: shhilja
Gặp lại Liên khiến cho cảm giác của tôi bị xáo trộn hoàn toàn. Dù giờ đây giữa tôi và Liên chỉ còn lại tình bạn, nhưng thực sự tôi vẫn chơi vơi , tôi không biết mình làm vậy có xứng đáng với em hay không, khi em đã dành cho tôi rất nhiều quan tâm và tình cảm. Tôi cứ bị dày vò trong mớ hỗn độn ấy, khi là Liên, khi là em. Và tôi quyết định cho mình một chút thời gian.
Tôi tắt máy, chỉ để lại cho nó một tin nhắn duy nhất: “Chú xin lỗi, nhưng chú cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình” và nhóc cũng chỉ nhắn lại cho tôi một tin duy nhất “ Cháu sẽ đợi”. Tôi hình dung được vẻ mặt của nó lúc này, tôi biết nó sẽ buồn lắm hoặc khóc hết nước mắt, nhưng tôi không cho phép bản thân mình lợi dụng nó. Những ngày qua tôi đã dằn vặt chính mình rất nhiều. Hình ảnh Liên vẫn còn trong tâm trí tôi, mặc dù, đôi lúc, trong tôi, nhóc hiện lên với gương mặt tinh nghịch và đáng yêu. Đôi khi tôi hình dung được cái nhếch môi của nó, cái nhếch môi ý chừng không thèm nói thêm với tôi bất kì điều gì.
5.Tôi ra đi, bay đến một phương trời mới, chị hai và anh rể đón tôi bằng nét hồ hởi hân hoan, biển Nha Trang về đêm thật bình lặng, tôi thường thả bộ lang thang từ lúc hoàng hôn, đứng trước biển, tôi thấy lòng mình thật nhỏ bé, đã đôi lúc tôi ước những con sóng kia có thể đánh trôi đi kí ức của tôi, hay ít nhất, để tôi chỉ nhớ về một người con gái, Liên hay nhóc. Tôi hay ngồi uống với một vài anh bạn đồng nghiệp trên bãi cát, và điều duy nhất là càng say tôi lại càng thấy đau khổ thật nhiều.
Một hình bóng nào đó quen thuộc, giày thể thao, váy xòe, một sự kết hợp vừa nữ tính lại vừa khỏe khoắn khiến tôi bất chợt chạy theo, không lẽ nào…Tôi đã nhầm, đó không phải là nhóc, chỉ là một sự tình cờ nhẫm lẫn, tôi mỉm cười, sao mình lại mong gặp lại nhỉ? Hơn một năm, tôi vẫn âm thầm vào blog của cô nhóc, tôi vẫn âm thầm vào face. Những entry của nhóc khiến tôi thấy mình thật không xứng đáng với tình cảm đó, nên tôi vẫn quyết định không comment. Tôi mong nhóc sẽ tìm thấy một tình yêu khác xứng đáng hơn tôi.
Tôi lại thả bộ với những ý nghĩ không tên, ngoài giờ làm việc, tôi không còn việc gì khác là đi dọc bờ biển. Tôi nhớ Hà Nội da diết, nhưng tôi không giám trở về, tôi sợ đi qua những con đường quen, khi xưa tôi và Liên cùng đi, đã lâu rồi, có lẽ như cảm xúc trong tôi đã chai lì, cho đến ngày tôi gặp cô nhóc. Càng ở bên, tôi lại càng nhớ đến Liên, tôi cũng không hiểu nổi sao nội tâm mình lại phức tạp đến thế. Chị ba đi cạnh lúc nào mà tôi không biết…
-Út à, chị biết Liên đã làm em tổn thương, nhưng em nên mở lòng mình ra đi, thấy em cứ thế này, tội nghiệp lắm.
Tôi mỉm cười, tôi vẫn đang chờ đợi. Nếu không phải là nhóc, tôi không biết mình sẽ mở lòng ra với ai được không nữa, tôi muốn thời gian trả lời cho mình câu hỏi bây giờ trong tôi là Liên hay nhóc ngự trị. Nhưng dường như, thời gian đã làm cho mọi sự thay đổi đi rất nhiều, và ta không thể kiểm soát được nó, con nhóc đặt trạng thái in relationship với một người khác, ngay khi tôi quyết định sẽ tìm lại, ngay khi tôi quyết định chọn cho mình một lối đi có tên nhóc, Nâu và những chiếc bánh cookies. Tôi buông xuôi ý định trở về Hà Nội. Có lẽ, con nhóc không còn mong mỏi sự hiện diện của tôi nữa. Vé máy bay đã đặt tôi quyết định hủy.
Ảnh minh họa: vi.sualize
6.Chiều chủ nhật, bờ biển đông đúc, gió biển thổi vào mang theo cả hơi muối mặn chát . Tôi lại thả bộ với dòng suy nghĩ đắm chìm. Nhìn ra phía biển xa, tôi tự hỏi trong những con thuyền thấp thoáng, có con thuyền nào dành cho tôi.
- Này chú, có ai nói với chú là trốn chạy không bao giờ chữa lành vết thương không?
- Này cháu, cháu có nghĩ là mình nói chuyện nhầm người không?
- Chú có nghĩ là không quay đầu lại mà nói chuyện với người khác là bất lịch sự lắm không?
- Cháu có thể chạy ra trước này mà !
Đó là những câu chào hỏi cho hơn 300 ngày không gặp , chúng tôi vẫn thế, vẫn đối đáp với nhau bằng cái giọng ngang ngang như thế. Trước mặt tôi vẫn là váy xòe và giày thể thao.
- Chú đen đi nhiều lắm , nhưng đẹp hơn !
- Có ai không sạm đi vì gió biển đâu, còn cháu, xinh hơn nhiều !
-Sao chú không trở lại, chú có biết cháu đã đợi rất lâu rồi không?
-Chú xin lỗi, tôi chỉ biết lặng im.
-Chú có biết, cháu đã can đảm đến thế nào mới đến được đây không?
-Sao cháu tìm được chú? Tôi lảng đi và nói chuyện khác.
-Cháu đưa một đoàn khách đến đây. Ngày mai, cháu về Hà Nội rồi !
Chúng tôi cùng cười ngượng nghịu, cả hai đều chẳng biết nói gì, hoặc bởi vì không biết bắt đầu từ đâu, vì có quá nhiều điều cần nói. Vậy là chúng tôi cứ ngồi im lặng bên nhau cho đến khi sương ướt tóc. Con nhóc đứng lên, nó khẽ cất tiếng:
- Cháu đi đây, mai cháu về Hà Nội, chào chú .
Mặc cho tôi chưa kịp phản ứng, con nhóc quay lưng bước đi, nó bước đi nhanh quá, một lần nữa tôi lại như hình dung được những giọt nước mắt của con bé, và bất chợt, tôi như cảm thấy mình vừa đánh mất một cái gì đó lớn lao, y hệt như cái cảm giác lần trước tôi chia tay Liên. Tôi hiểu, tôi không thể buông tay, không thể để nó đi mất.
Posted by Hội những người yêu cái Đẹp
06:12, under
Facebook
|
0nhận xét
(Từ Quyên Đỗ)Đã từ lâu, quả táo được coi là thứ quả của tri thức. Có rất nhiều câu chuyện xoay quanh thứ quả hấp dẫn này.
Trong thần thoại Hy Lạp, chàng Paris đã trao quả táo bất hòa trên đó có khắc dòng chữ “Dành cho người đẹp nhất” cho nữ thần Aphrodite làm nổ ra cuộc chiến thành Troy mà nguyên nhân chủ yếu là sự ghen tị từ các nữ thần với nhau.
Quả táo được coi là quả của người chiến thắng, của trí tuệ, sắc đẹp, vinh quang. Quả táo vàng trong khu vườn của các nàng Hesperides là những quả táo trường sinh.
Trái cấm mà Adam và Eve ăn chính là trái táo, còn được gọi là trái tri thức. Adam cầm tay người vợ thân yêu Dẫn nàng ra một ngọn đồi rợp bóng. Dưới bóng cây, trên lớp lá trải dày Hoa lưu ly, dạ lan hương, hoa tím Làm thành chiếc giường mềm mại như lông Lòng đất mát mẻ, họ say sưa với tình Và mê mải với niềm vui thân xác Cả hai lầm lỗi và cùng khao khát Sự nhận thức và ngăn cách lỗi lầm Thế rồi rã rời sau cuộc truy hoan Họ ngủ say trong màn sương trải khắp.
(Thiên đường đã mất , tiếng Anh: Paradise Lost của John Milton)
Nói về chàng Adam và nàng Eva, có nhiều chi tiết thật thú vị về cặp đôi này được nói tới trong một câu chuyện mà Quyên Đỗ được nghe kể lại thế này….
Đó là sau khi Thượng Đế sinh ra đàn ông, đến ngày thứ sáu thấy đàn ông thơ thẩn một mình cô đơn quá, Thượng Đế lấy cái xương sườn thứ sáu của đàn ông mà tạo nên người đàn bà, đem đến sống chung với người đàn ông cho đỡ buồn.
Trước khi lấy cái xương sườn để tạo ra người phụ nữ, Thượng Đế đã ru Adam ngủ và bảo:-Cố mà ngủ đi con. Có lẽ và đây là lần cuối cùng con được ngủ yên đấy! (hihihihi)
Cũng vì gốc gác là cái xương sườn, đàn bà luôn theo “Sát sườn” đàn ông, sẵn sàng “Hích” vào sườn hay đâm vào sườn, cái chỗ mà nơi kia là nguồn gốc của mình và đàn ông thì mãi đi theo đàn bà để đòi lại cái xương sườn của mình.
Câu chuyện tiếp theo là sau một thời gian sống chung, một ngày kia người đàn ông đem người đàn bà trả lại cho Thượng Đế và than rằng: “Thượng Đế ơi, con xin trả lại người này cho Thượng Đế vì con hết chịu nổi rồi”. Thượng Đế chấp nhận lời thỉnh cầu của người đàn ông, thu nhận lại người đàn bà.
Nhưng chẳng bao lâu, người đàn ông lại tìm đến, cầu xin Thượng Đế cho y lại người đàn bà vì y không chịu nổi sự dằn vặt của thương nhớ và cô đơn. Lần này Thượng Đế đem người đàn bà trả lại cho người đàn ông và căn dặn lần cuối rằng:“Lần này các ngươi dắt nhau đi đâu thì đi cho khuất mắt ta, có đau khổ, phiền muộn gì thì cũng ráng chịu, đừng có trở lại đây làm phiền ta nữa!”
Từ đó, người đàn ông và đàn bà không xa rời nhau nữa, người gặp vợ hiền thì như người lên thiên đàng, người gặp vợ không ra gì thì trở thành triết gia.
Câu chuyện này tuy nói về ý nghĩa của trái táo nhưng lại làm ta liên tưởng đến nguồn gốc của con người…Và cái Đẹp cũng được sinh ra từ nguồn gốc đó…
Posted by Hội những người yêu cái Đẹp
05:05, under
Tản mạn
|
0nhận xét
Anh... lúc nào đó Anh thấy Em đang đứng tựa người vào một hành lang lộng gió và gần như Em sắp rơi vào khoảng ko gian ấy... thì,
hãy nhẹ nhàng đến bên Em,
và,
giữ Em bằng một vòng tay quanh người Em... Anh nhé!
Chỉ là một cái ôm từ đằng sau thôi mà!!!
Nhưng nhớ là phải thật chặt, nghe Anh! ~♥ Đừng ôm Em từ phía trước... ... Bởi Em sẽ phải tựa đầu vào ngực Anh và nghe tiếng tim Anh thổn thức, Em ko muốn mình vỡ oà theo những nhịp tim đó... nhất là khi Em nghe chúng đã... sai nhịp... ... Bởi Em sẽ ko thể nắm chặt tay Anh thay vì vòng tay qua đôi vai rộng lớn của Anh. Chưa bao giờ Em ôm chúng trọn vẹn được cả... ... Bởi đôi khi Em sẽ khóc mà ko muốn Anh biết, chỉ vì Em hay khóc vậy thôi! Nhưng mà nước mắt rơi vào áo Anh thì làm sao mà giấu được nữa??! ... Bởi vì Em ko muốn chúng ta mãi nhìn vào nhau... ... Điều quan trọng nhất là Em cảm giác chông chênh khi ta ôm nhau như thế, vì Anh cao hơn Em mà, và Em thì cứ phải nhón chân mãi để bằng Anh được đấy thôi! … Và bởi khi Anh và Em thôi ôm nhau, tay Em vuột khỏi người Anh, Em cảm thấy như mất đi một điều gì đó... mà Em ko bao giờ muốn... Nên hãy cứ ôm Em từ phía sau... ... Cho Em biết Em có một chỗ dựa, Em có một "vòng tròn" quanh mình, ko có điểm bắt đầu và kết thúc... ... Cho Em sẽ nắm tay Anh thật chặt để tin rằng chỉ cần nhỏ bé thế cũng đã là trọn vẹn! ... Cho Em khóc thoải mái mà ko sợ ướt vai áo Anh, để Em sẽ lại hạnh phúc khi Anh nhìn Em, vì EM CÓ ANH! ... Cho Em thấy con đường Em đi sẽ luôn có Anh dõi mắt nhìn theo - người bạn đồng hành của Em... … Cho Em một cảm giác thật an toàn khi ngã đầu ra phía sau và tựa vào vai Anh.. … Cho Em một sự ấm áp tỏa ra từ sau lưng và mặt Anh, kề vai Em mà thủ thỉ… … Cho Em một tấm chắn vững chãi để có lúc mệt mỏi mà dựa dẫm, để khi khó khăn cảm nhận hơi ấm Anh vẫn sau lưng giúp Em vượt lên tất cả… ... Lúc này thì Em cảm giác vững chãi lắm rồi, vì chả việc gì phải nhón chân để bằng Anh nữa. Em cứ là Em, vậy đủ rồi Anh nhỉ??! Thế nên, chỉ là một cái ôm phía sau thật chặt ... Anh nhé! ••
•
•
• Và nếu như mai này chúng ta có xa nhau, thì Em cũng sẽ ko buồn đâu, bởi vì Anh sẽ ôm cô ấy từ phía trước phải ko Anh??!~
Posted by Hội những người yêu cái Đẹp
05:00, under
Tản mạn
|
0nhận xét
Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu, nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.
Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người, và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu
Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm, nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu
Có những cuộc chia tay đơn giản chỉ là không hợp nhau và chỉ mang lại nỗi đau,nhưng nhờ nó mà ta biết được đâu là tình yêu đích thực và chân chính.
Có một bờ vai đơn giản chỉ là một bờ vai của ai đó rất bình thường, nhưng nhờ nó mà ta biết được : khi yếu mềm mình cần lắm sự chở che
Có một nụ hôn chỉ đơn giản là một nụ hôn giữa hai cá thể nhưng khắc sâu trong tim ta: Mối tình đầu chẳng dễ gì mà quên!
Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ, họ tin vào lời hứa, họ có những lời ước hẹn, họ đã trưởng thành từ nỗi đau, họ nhận ra sai lầm, họ có một người bạn thật sự, và vì bên họ còn có một tình yêu
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương ♥ Sưu tầm
Khi Hà Nội còn một chút rét se se, có khi lai rai mấy buổi mưa phùn. Mùa xuân còn muốn lưu lại. Nhưng chen vào đó một ngày thoáng nóng bức đầu hè. Nắng sáng hơn, trời sáng hơn. Ra đường, bỗng reo lên một tiếng như thể lần đầu tiên phát hiện: Hà Nội, đã mùa hoa loa kèn…
Hoa loa kèn hay còn gọi là Huệ Tây là tên gọi chung cho các loài hoa thuộc họ Liliaceae (cũng có sách ghi là họ Hành Tỏi). Tuy nhiên phần lớn các hoa thuộc họ này có một đặc điểm chung là hoa loe ra nhìn như cái kèn, nên được gọi là hoa Loa Kèn – tên đặt theo hình dáng bông hoa.
Hoa loa kèn là một loài thực vật có hoa với tên khoa học Lilium longiflorum Thunb. (họ Liliaceae). Loài cây này xuất xứ từ Nhật Bản và đảo Ryukyu nhưng được du nhập vào Việt Nam từ Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Châu Âu từ thế kỷ 20 với nhiều màu sắc khác nhau. Tuy nhiên đến nay thì loa kèn màu trắng là còn tồn tại và được ưa chuộng nhất.
Hoa loa kèn du nhập vào nước ta cùng với hoa phăng (hoa cẩm chướng)... Huệ tây được trồng đầu tiên tại Ðà Lạt, vì nơi đây có khí hậu ôn đới rất phù hợp với đặc tính của loa kèn, sau đó phát triển dần sang các tỉnh khác. Trong các loài hoa du nhập vào nước ta như các loài hồng, cẩm chướng, violet... thì hoa loa kèn được người tiêu dùng ưa chuộng hơn cả. Nhất là với Hà Nội, hoa loa kèn được coi là một thứ hoa sang trọng, quyền quý... một thứ gì đó trong sáng, nhẹ nhàng đặc trưng của Hà Nội mỗi khi tháng tư về ... Trước Cách mạng Tháng Tám, hầu như loa kèn là một thú chơi của dân nhà giàu, có một chút gì hướng ngoại, hướng về phương Tây. Bởi vì, nước Pháp khi xưa được gọi là vương quốc của loa kèn hay huệ tây. Với người Pháp, huệ tây là biểu thị của lòng trong trắng, trinh tiết.
Hoa loa kèn được trồng chủ yếu vào tháng 9, 10 và đến tận tháng 4 năm sau mới cho thu hoạch. Nếu được chăm sóc tốt, đủ chất dinh dưỡng thì một củ giống cho tới 15-17 hoa nếu không nó chỉ cho từ 1-2 hoa. Để trồng cây hoa loa kèn đúng kỹ thuật phải cẩn thận từ khâu chọn và làm đất.
Hoa loa kèn màu cam: Sự căm hờn Hoa loa kèn sư tử loại lớn, có màu đỏ tía hoặc lốm đốm đen: Sự giàu có và kiêu căng Hoa loa kèn màu trắng: Tượng trưng cho sự trinh nguyên, trong trắng và uy nghiêm. Thật là tuyệt vời khi được ở bên cạnh em. Hoa loa kèn vàng: Tôi đang đi bộ trên không trung - Một sự sai lầm.
Loa kèn trắng: trinh trắng, trinh nguyên, tinh khôi, uy nghi oai vệ, được ở bên em, anh như ở thiên đàng.