Người ta nhìn đàn bà cô đơn qua tình dục, đánh giá phụ nữ xuyên qua cái cảm cảnh cuộc đời của họ, như cô bị phủ đầu một cách tội lỗi…
Người ta bảo, khi yêu hạnh phúc ấy màu hồng, khi chia tay người ta trở nên vô cảm, không hiểu, không hình dung và không tin có thứ hạnh phúc ấy… Không hẳn vậy, hạnh phúc đôi khi chỉ gói gọn trong một chiếc khăn cũ kĩ, càng thấm đẫm, càng cảm nhận về cuộc đời sâu sắc và đậm nét hơn. Không ai nói hạnh phúc dễ kiếm tìm, nhưng không ai muốn hiểu rằng hạnh phúc đôi khi rất bình dị, rất đời thường mà vô tình ta không biết để giữ lấy. Cô thích câu nói: "Cuộc đời con người như là một chiếc gương, nó chỉ phản chiếu được mình qua những mảnh vụn vỡ khác, cũng như khi người ta chưa trải qua những đớn đau, thất bại tương tự thì mọi suy đoán, cảm nhận lúc này không hoàn toàn đúng".
Vậy đấy, tại sao không triết lý, tại sao không nghiền ngẫm cuộc đời? Một số phận cố gắng kiểm nghiệm, soi mình để hiểu, âu cũng là hạnh phúc, âu cũng là điều đáng hãnh diện, tự hào vì cô đã sớm nhận ra chân lý.
Những ngày không có anh, không phải là ngắn ngủi để khoảng cách kia được kéo lại, chỗ trống được lấp đầy và nỗi đau dịu lại. Khi không còn yêu, nghĩa là không còn đau nữa… như cô bây giờ thấu hiểu, anh không là chiếc khăn, gói gém hạnh phúc, trao nó cho cô như một món quà của duyên phận, chỉ là một chút say, một vết sượt qua của mũi tên thần ái tình chạm phải. Tình yêu của anh không phù hợp, một sự nhầm lẫn cần được trả lại.
Cô mỉm cười vui vẻ và không còn bi quan, không nghĩ mình thất bại. Có những người yêu nhau, tưởng chừng không bao giờ rời xa, không gì ngăn cách… Vậy mà cũng có kẻ ở người đi, có những cặp vợ chồng đến hứa với nhau cùng nhìn về một hướng, đi chung một con đường nhưng chữ tình, chữ nghĩa lại vội quên sau một thời gian dài chung sống, quay lưng để lại tất cả… Có những đứa con thơ ngơ ngác đợi chờ cha mẹ chúng nắm tay, hình ảnh đó mãi là hy vọng. Cô bây giờ ngầm định có ai đó đang đợi cô ở phía trước…
Yêu thương mong manh là vậy, với phụ nữ độc thân lại càng không dễ lấy được cảm tình ngay lúc đầu của người đối diện. Người ta nhìn đàn bà cô đơn qua tình dục, đánh giá phụ nữ xuyên qua cái cảm cảnh cuộc đời của họ, như cô bị phủ đầu một cách tội lỗi…
Cô buồn, mỗi khi buồn lại dàn trải tâm trạng mình một cách lặng lẽ, không còn cố gắng chia sẻ như những ngày đầu khi hôn nhân tan vỡ, cũng không nhất định tìm một người đàn ông thay thế anh bên cạnh, càng không muốn mở lòng đón nhận tình yêu từ ai đó… Cái hạnh phúc của cô bây giờ là ánh mắt to tròn, nụ cười chúm chím, là những câu hỏi ngộ nghĩnh và thơ ngây, là bàn tay nhỏ đang cần cô nắm lấy… Đặt vào tim mình, đó tình yêu cao cả, tấm lòng một người mẹ dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông to lớn hơn cô ở trong nhà kia, ít nhiều ra đi không đánh cắp của cô đứa con, niềm tin và nghị lực để sống, biết mình đủ can đảm để vượt qua, bản lĩnh để đối diện cuộc đời..
Đàn bà sau chia tay một thời gian không còn khóc được nữa… Hạnh phúc vốn chỉ là những đám mây bé nhỏ, đến và đi không chờ đợi nhưng luôn cho người ta cơ hội nắm giữ, sự tự thương làm cô thêm hiểu, hạnh phúc ngay bên cạnh, can đảm cúi xuống nhặt lại những yêu thương được gom góp từ nước mắt, giữ cho con một hình ảnh tốt về người cha đang thần tượng.
Cô lặng lẽ nhìn dòng đời xuôi ngược, không còn nhắc nhở mình về sự mất mát, thất bại trong hôn nhân khiến cô vững vàng hơn trong cuộc sống, cần gã đàn ông với vai trò đơn giản như người thứ hai cùng chung sống, coi họ như những người bạn bè đơn thuần để cô yên tâm san sẻ những đầy vơi những nỗi vui, buồn trong cuộc sống… nhưng hy vọng đâu đó có một người đàn ông xứng đáng, họ cũng đang kiếm tìm cô như trước đây cô đã từng làm vậy… sự chờ đợi lúc này không lệ thuộc, không thụ động. Sự chờ đợi chỉ giúp người ta nhìn sâu hơn vào bản chất, sự chân thật giữa đàn ông và đàn bà hiện hữu tương đối gợi mở. Đàn ông cần gì ở cô… một đêm để kiểm nghiệm và một quãng thời gian dài thử thách. Còn cô, phụ nữ thông minh không dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật của mình, không sẻ chia khi được hỏi, chỉ vu vơ với một vài người… những người mà cô nghĩ họ không thể hay ít khi đi ngang qua cuộc đời mình.
Những gã trai đủ bản lĩnh khiến cô khâm phục thường có nơi chốn, có gia đình trọn vẹn hoặc như cô, những mảnh ghép không sẵn sàng vừa vặn… Nhưng với cô lúc này, đàn ông giống như một cuộc chơi, một cuộc đuổi bắt không ngừng nghỉ, ngẫm mình còn duyên, còn hấp dẫn, để quyến rũ đàn ông, bắt họ chiều chuộng, điều chỉnh được cảm xúc của người khác là sự mỉa mai nghiệt ngã với cuộc đời… một cuộc vui chơi với bóng đêm và đốm lửa, thổi bùng hy vọng hay đốt cháy mọi thứ còn sót lại .
Nhưng cô hiểu, mâu thuẫn chính mình và luôn dừng lại đúng lúc trước khi đám lửa bắt đầu lan rộng. Kiểm soát bản thân, không phải ai cũng làm được… đặt trái tim mình không đúng chỗ một lần đã là quá đủ. Yêu sau khi ly hôn là thử thách, sự lựa chọn lúc này khó hơn cả việc tự mình gặm nhấm nỗi đau trước, nghiền ngẫm, suy tư để thấy mình yên ổn… Hạnh phúc là đọc vị được tất cả những gã đàn ông, quay như những con xúc xắc, may mắn và xui rủi chờ đợi…
Người đàn ông bây giờ của cô phải có đầy đủ mọi tính cách, khiến cô cảm thấy thú vị, không thể đơn lẻ, người đàn ông hoàn hảo đó là sự gộp lại của nhiều người, bạn bè lúc này quan trọng… Tự đứng dậy, bước tiếp để người ta tự tin lựa chọn và đòi hỏi thật khắt khe, người đàn ông lúc này không dễ đáp ứng…
- Anh muốn ngủ với em à…
- Nếu vậy thì em đồng ý chứ, anh không… không được sao…
Ừ thì cũng cái dáng vẻ, phong cách và khuôn mặt điển trai, cũng cái nhìn hiền lành, thu phục, cũng những câu chữ không trau chuốt, mỹ miều, cũng đôi tay dang rộng che chở, cũng giống như anh, hình như yêu bây giờ dễ so sánh và áp đặt, dễ khuôn đúc vào thước đo là quá khứ, kỉ niệm… là thân thế của kẻ đang tâm giũ bỏ mình. Cô nhếch môi, nụ cười không dễ ai nắm bắt được ý nghĩ, không quá gần, không quá xa… vẻ dửng dưng nhưng khiêu khích gã đàn ông đối diện kia áp sát, đặt một nụ hôn vội vã, người ta chỉ trao nhau cảm giác yêu lướt qua, lúc ham muốn tột độ và cô đáp lại… không kiểm soát, vừa bản năng, vừa rung động… Bạn cô từng hỏi: "Mày hôn nhiều chưa, nụ hôn đầu đời mang nhiều cảm giác nhất đúng không?… ". Lãng xẹt, nụ hôn cảm xúc nhất là nụ hôn vụng trộm.
Không dễ để quên một người đàn ông, cũng không dễ để quên một cuộc tình, dù chỉ là một nụ hôn lãng nhách như thế…
Theo Tạpchilamdep
Vậy đấy, tại sao không triết lý, tại sao không nghiền ngẫm cuộc đời? Một số phận cố gắng kiểm nghiệm, soi mình để hiểu, âu cũng là hạnh phúc, âu cũng là điều đáng hãnh diện, tự hào vì cô đã sớm nhận ra chân lý.
Những ngày không có anh, không phải là ngắn ngủi để khoảng cách kia được kéo lại, chỗ trống được lấp đầy và nỗi đau dịu lại. Khi không còn yêu, nghĩa là không còn đau nữa… như cô bây giờ thấu hiểu, anh không là chiếc khăn, gói gém hạnh phúc, trao nó cho cô như một món quà của duyên phận, chỉ là một chút say, một vết sượt qua của mũi tên thần ái tình chạm phải. Tình yêu của anh không phù hợp, một sự nhầm lẫn cần được trả lại.
Cô mỉm cười vui vẻ và không còn bi quan, không nghĩ mình thất bại. Có những người yêu nhau, tưởng chừng không bao giờ rời xa, không gì ngăn cách… Vậy mà cũng có kẻ ở người đi, có những cặp vợ chồng đến hứa với nhau cùng nhìn về một hướng, đi chung một con đường nhưng chữ tình, chữ nghĩa lại vội quên sau một thời gian dài chung sống, quay lưng để lại tất cả… Có những đứa con thơ ngơ ngác đợi chờ cha mẹ chúng nắm tay, hình ảnh đó mãi là hy vọng. Cô bây giờ ngầm định có ai đó đang đợi cô ở phía trước…
Yêu thương mong manh là vậy, với phụ nữ độc thân lại càng không dễ lấy được cảm tình ngay lúc đầu của người đối diện. Người ta nhìn đàn bà cô đơn qua tình dục, đánh giá phụ nữ xuyên qua cái cảm cảnh cuộc đời của họ, như cô bị phủ đầu một cách tội lỗi…
Cô buồn, mỗi khi buồn lại dàn trải tâm trạng mình một cách lặng lẽ, không còn cố gắng chia sẻ như những ngày đầu khi hôn nhân tan vỡ, cũng không nhất định tìm một người đàn ông thay thế anh bên cạnh, càng không muốn mở lòng đón nhận tình yêu từ ai đó… Cái hạnh phúc của cô bây giờ là ánh mắt to tròn, nụ cười chúm chím, là những câu hỏi ngộ nghĩnh và thơ ngây, là bàn tay nhỏ đang cần cô nắm lấy… Đặt vào tim mình, đó tình yêu cao cả, tấm lòng một người mẹ dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông to lớn hơn cô ở trong nhà kia, ít nhiều ra đi không đánh cắp của cô đứa con, niềm tin và nghị lực để sống, biết mình đủ can đảm để vượt qua, bản lĩnh để đối diện cuộc đời..
Đàn bà sau chia tay một thời gian không còn khóc được nữa… Hạnh phúc vốn chỉ là những đám mây bé nhỏ, đến và đi không chờ đợi nhưng luôn cho người ta cơ hội nắm giữ, sự tự thương làm cô thêm hiểu, hạnh phúc ngay bên cạnh, can đảm cúi xuống nhặt lại những yêu thương được gom góp từ nước mắt, giữ cho con một hình ảnh tốt về người cha đang thần tượng.
Cô lặng lẽ nhìn dòng đời xuôi ngược, không còn nhắc nhở mình về sự mất mát, thất bại trong hôn nhân khiến cô vững vàng hơn trong cuộc sống, cần gã đàn ông với vai trò đơn giản như người thứ hai cùng chung sống, coi họ như những người bạn bè đơn thuần để cô yên tâm san sẻ những đầy vơi những nỗi vui, buồn trong cuộc sống… nhưng hy vọng đâu đó có một người đàn ông xứng đáng, họ cũng đang kiếm tìm cô như trước đây cô đã từng làm vậy… sự chờ đợi lúc này không lệ thuộc, không thụ động. Sự chờ đợi chỉ giúp người ta nhìn sâu hơn vào bản chất, sự chân thật giữa đàn ông và đàn bà hiện hữu tương đối gợi mở. Đàn ông cần gì ở cô… một đêm để kiểm nghiệm và một quãng thời gian dài thử thách. Còn cô, phụ nữ thông minh không dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật của mình, không sẻ chia khi được hỏi, chỉ vu vơ với một vài người… những người mà cô nghĩ họ không thể hay ít khi đi ngang qua cuộc đời mình.
Những gã trai đủ bản lĩnh khiến cô khâm phục thường có nơi chốn, có gia đình trọn vẹn hoặc như cô, những mảnh ghép không sẵn sàng vừa vặn… Nhưng với cô lúc này, đàn ông giống như một cuộc chơi, một cuộc đuổi bắt không ngừng nghỉ, ngẫm mình còn duyên, còn hấp dẫn, để quyến rũ đàn ông, bắt họ chiều chuộng, điều chỉnh được cảm xúc của người khác là sự mỉa mai nghiệt ngã với cuộc đời… một cuộc vui chơi với bóng đêm và đốm lửa, thổi bùng hy vọng hay đốt cháy mọi thứ còn sót lại .
Nhưng cô hiểu, mâu thuẫn chính mình và luôn dừng lại đúng lúc trước khi đám lửa bắt đầu lan rộng. Kiểm soát bản thân, không phải ai cũng làm được… đặt trái tim mình không đúng chỗ một lần đã là quá đủ. Yêu sau khi ly hôn là thử thách, sự lựa chọn lúc này khó hơn cả việc tự mình gặm nhấm nỗi đau trước, nghiền ngẫm, suy tư để thấy mình yên ổn… Hạnh phúc là đọc vị được tất cả những gã đàn ông, quay như những con xúc xắc, may mắn và xui rủi chờ đợi…
Người đàn ông bây giờ của cô phải có đầy đủ mọi tính cách, khiến cô cảm thấy thú vị, không thể đơn lẻ, người đàn ông hoàn hảo đó là sự gộp lại của nhiều người, bạn bè lúc này quan trọng… Tự đứng dậy, bước tiếp để người ta tự tin lựa chọn và đòi hỏi thật khắt khe, người đàn ông lúc này không dễ đáp ứng…
- Anh muốn ngủ với em à…
- Nếu vậy thì em đồng ý chứ, anh không… không được sao…
Ừ thì cũng cái dáng vẻ, phong cách và khuôn mặt điển trai, cũng cái nhìn hiền lành, thu phục, cũng những câu chữ không trau chuốt, mỹ miều, cũng đôi tay dang rộng che chở, cũng giống như anh, hình như yêu bây giờ dễ so sánh và áp đặt, dễ khuôn đúc vào thước đo là quá khứ, kỉ niệm… là thân thế của kẻ đang tâm giũ bỏ mình. Cô nhếch môi, nụ cười không dễ ai nắm bắt được ý nghĩ, không quá gần, không quá xa… vẻ dửng dưng nhưng khiêu khích gã đàn ông đối diện kia áp sát, đặt một nụ hôn vội vã, người ta chỉ trao nhau cảm giác yêu lướt qua, lúc ham muốn tột độ và cô đáp lại… không kiểm soát, vừa bản năng, vừa rung động… Bạn cô từng hỏi: "Mày hôn nhiều chưa, nụ hôn đầu đời mang nhiều cảm giác nhất đúng không?… ". Lãng xẹt, nụ hôn cảm xúc nhất là nụ hôn vụng trộm.
Không dễ để quên một người đàn ông, cũng không dễ để quên một cuộc tình, dù chỉ là một nụ hôn lãng nhách như thế…
Hạnh phúc như một đám mây trôi bồng bềnh và lơ lửng, tưởng như rất dễ lấy, tuy gần mà lại hoá xa… Cô như một thiếu nữ lãng mạn, rong ruổi giữa cuộc đời đầy bon chen, trắng đen, thật giả lẫn lộn. Vẫn lặn ngụp kiếm tìm cái hạnh phúc mà người đời luôn chờ đợi và níu giữ nhưng đàn ông chỉ là những chiếc khăn tay, bước ngang cuộc đời cô và ít nhiều những gã cố gắng giúp cô lau khô đi nước mắt.
0 Responses So Far: